Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 351: Tập trung


"Đúng là một cục diện khủng khiếp..."

Lebius quan sát chiến trường hỗn loạn. Thứ khiến hắn lo lắng nhất bây giờ không phải là Cận vệ Lá Chắn mà là con Nhện sói khổng lồ với hang ổ bằng máu thịt của nó kia.

Chân nhện giống như một cây cầu dài, bò để tiến giữa các vách đá. Khi di chuyển, sương mù quét qua chân nhện, kéo theo những sợi lông sói bám trên đó.

Đó không phải là lông sói mà là những nụ đỏ tươi mảnh mai. Chúng đang vô cùng thèm khát được ăn hơn trong lúc tiết ra mùi máu nồng nặc.

Lebius thoáng nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ trong trạng thái xuất thần, như thể một tồn tại tà dị nào đó đã giáng xuống, nàng và thế giới chỉ cách nhau đúng một lớp màng mỏng, chỉ cần tác dụng một chút lực thôi là có thể xé rách ranh giới mong manh này.

"Uriel, những người khác đâu?"

Lebius hỏi, giọng nói quen thuộc không vang lên trong tâm trí mà thay vào đó là âm thanh hỗn loạn và ồn ào của dòng điện.

Sức mạnh ở trạng thái bình thường đã bị quấy nhiễu bởi tà dị, hiện tế mong manh đang đổ dồn về phía hư ảo điên rồ.

Sau khi gọi vài lần nhưng vẫn không thấy hồi âm, trái tim Lebius chùng xuống, hắn nhận ra sức mạnh của tà dị đang can thiệp vào mọi thứ.

Tất cả những gì đang diễn ra bây giờ hệt như một buổi biểu diễn hoành tráng, còn đám sinh vật bẩn thỉu đó đang ngồi trong bóng tối, cười không ngớt về đủ thứ chuyện trên sân khấu.

Lebius không do dự quá lâu, ngay sau đó hắn đã quyết định những gì cần làm tiếp theo.

Hắn không tiếp tục tấn công mà chủ động rút lui. Hành vi này rơi vào mắt của Cận vệ Lá Chắn, có người thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lebius không muốn tham gia trận hỗn chiến này, nhưng cũng có người cau mày, hắn tin rằng Lebius sẽ không rời đi dễ dàng như vậy.

Sự thật cũng đúng như thế.

Lebius đứng trong khu vực an toàn, xung quanh là hai Nhận Giảo Chi Lang để bảo vệ bản thân, hắn nhắm chặt mắt lại, từng bức tranh hỗn loạn hiện ra trước mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, Lebius cảm nhận được một cơn đau dữ dội trong tâm trí, như thể một con dao mổ sắc bén đã cắt ý chí của hắn thành muôn mảnh, mà những mảnh ghép độc lập này đang bắt đầu có suy nghĩ của chính nó.

Hít thở sâu để kìm nén cơn đau, Lebius cố gắng thích nghi với trạng thái này để dần nắm trọn bầy sói trong tay.

Không dễ dàng gì để Lebius thống lĩnh nhiều Nhận Giảo Chi Lang như vậy cùng một lúc, thậm chí còn ra đủ loại mệnh lệnh khác nhau cho chúng.

Ví dụ, nó giống với việc vẽ một hình tròn bằng tay trái và một hình vuông bằng tay phải, nhưng lần này hình họa mà hắn muốn vẽ cùng một lúc sẽ phức tạp và rắc rối hơn.

May mà việc này không thể làm khó Lebius, nhưng trong trạng thái hoàn toàn tập trung này thì hắn không thể lo cho sự an toàn của bản thân.

Thường thì sẽ có Jeffrey ở cạnh hắn, nhưng chuyện lần này xảy ra quá gấp gáp, Lebius chỉ kịp gửi một tin nhắn nên không rõ phải mất bao lâu nữa Jeffrey mới có thể đến nơi.

Lebius không còn thời gian để chờ đợi nên đã đưa ra quyết định mạo hiểm này.

Theo hiệu lệnh của Lebius, bầy sói săn đuổi theo hướng Cận vệ Lá Chắn, ngay cả khi có bức tường đẩy ngược do Barker tạo ra, bầy sói vẫn mang đến một áp lực rất lớn cho họ.

“Hắn không rút lui mà đang tìm một vị trí thích hợp hơn để tấn công!” Barker hiểu rất rõ đối thủ cũ Lebius này.
Nhận Giảo Chi Lang lao vào tấn công không biết mệt mỏi, tuy nhiên mỗi lần tiến lên đều bị Năng lượng bí mật Từ Chối đẩy ngược ra. Một số bị đập vào đá, một số bị đẩy vào Khe nứt lớn, nhưng chúng đều sẽ quay trở lại sau mỗi lần, hệt như những linh hồn bất tử.

Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, Barker đã liếc thấy hình bóng che kín bầu trời đó qua khóe mắt. Mỗi khi Nhện sói di chuyển về phía trước, nó sẽ gây ra một cơn chấn động khi chạm chân xuống đất.

Cú sốc mạnh giáng xuống Khe nứt lớn khiến tất cả mọi người cảm thấy như đang ở trong ngày tận thế.

Trong hang ổ máu thịt, Nhà ảo tưởng tiếp tục dệt nên mộng tưởng điên rồ của mình, bên cạnh hắn có thể thấy lờ mờ một hình bóng hư ảo, dường như đó là một người phụ nữ đang lượn lờ cạnh Nhà ảo tưởng, tận hưởng những gì hắn đã hiến tế cho.

"Nữ chủ nhân Scarlet?"

Hiệp sĩ bạc đã nhận ra điều này. Thảm họa do trái tim bất diệt mất kiểm soát đã phá hủy mọi thứ trên đường, lượng hiến tế không ngừng nghỉ này đã đánh thức tồn tại háu ăn kia.

Đây là một địa ngục nơi người phàm phải vật lộn, nhưng lại là thiên đường cho đám ma quỷ tận hưởng.

Sau khi lần lượt né tránh những xúc tu đâm đến khác, hiệp sĩ bạc tiếp đất vững vàng trên một cái chân nhện. Vào thời điểm tiếp xúc, đám xúc tu gần đó định quấn lấy hắn, nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã bị nổ tung bởi Aether.

Những đòn tấn công lẻ tẻ này không có hiệu quả với hiệp sĩ bạc. Hắn dốc toàn lực chạy dọc theo chân nhện, ở chiến trường này, hắn là người duy nhất có thể uy hiếp được Nhà ảo tưởng, mà cũng chỉ có hắn mới có thể cướp được Trái tim bất diệt.

Nắm chặt lưỡi kiếm trong tay, sau khi ánh chớp băng giá lóe lên, đôi chân nhện cứng cáp dễ dàng bị cắt đứt thành từng đoạn ngay ngắn, máu tuôn ra như mưa xối xả, chồi non méo mó mọc bừa bãi.

Hiệp sĩ bạc trơ mắt nhìn chân nhện rơi xuống giữa vách đá, sau khi rời khỏi cơ thể chính, nó vẫn còn giữ hoạt tính kinh hoàng. Hệt như một con cá voi rơi vào dưới đáy biển sâu, một địa ngục màu máu khác nhanh chóng sinh sôi nảy nở, chui tọt giữa các vách đá, bao phủ từng phần khe nứt bằng đống rêu màu máu.

Bất kể có thành công hay không thì sau hành động lần này, Khe nứt lớn sẽ càng trở nên nguy hiểm và điên rồ hơn. Cục Trật tự cũng sẽ cần phải tốn nhiều sức lực để dọn dẹp chiến trường.

Hiệp sĩ bạc vượt qua mọi chướng ngại, bước tới để giết Nhà ảo tưởng. Bóng ma mơ hồ lơ lửng cạnh Nhà ảo tưởng tưởng đã biến mất trong không trung sau khi hiệp sĩ bạc xuất hiện, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy một tiếng cười mơ hồ quẩn quanh.

"Ta chưa bao giờ thích nàng, nhưng không thể không thừa nhận rằng nàng có số thẻ đánh bạc nhiều hơn bọn ta rất nhiều."

Trước TV, bạo chúa nhìn theo bóng người biến mất mà bất đắc dĩ bình luận.

"Chẳng qua là nàng tham gia trò chơi khá sớm mà thôi... Ai có thể ngờ rằng kẻ tội nghiệp sợ chết đó lại có thể xây dựng nên một đế chế khổng lồ như vậy?"

Saizong không có ấn tượng gì tốt với Nữ chủ nhân Scarlet, chính xác mà nói thì hắn không có ấn tượng tốt với bất kỳ ai.

Lý do tại sao hắn có thể trò chuyện vui vẻ với Bạo Chúa ở đây là bởi vì Bạo Chúa khoan dung với sự tồn tại của Saizon hơn những người khác.

"Đừng lo, nàng sẽ không kiêu ngạo bao lâu."

Bạo Chúa chế nhạo, như thể hắn có thể thấy trước tương lai u ám của Scarlet.

Saizon thắc mắc: "Ngươi đã thấy gì?"

"Trên đời này không có gì là vĩnh cửu. Ngay cả một đế chế khổng lồ cũng sẽ sụp đổ vào một ngày nào đó, và ngày này sẽ đến sớm thôi."

Bạo Chúa giả vờ thâm trầm, như một thầy bói đang tiên đoán về điềm gở trong tương lai.

Giọng điệu Saizon lạnh lùng, "Ta rất ghét cách nói chuyện lấp lửng của ngươi."

Bạo Chúa bật cười đáp lại, "Ngươi hẳn cũng biết, ngôn ngữ có ma lực, một số lời không thể nói ra, nếu không sẽ bị mấy tên nhạy cảm phát hiện."

Saizon im lặng mất một lúc, như thể ngầm chấp nhận lời của Bạo Chúa. Ngay sau đó hắn hỏi lại, "Mặc dù vậy, ta vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho sự sụp đổ của đế chế đó. Nàng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra."

Bạo Chúa nhìn Saizon với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó nói với giọng điệu dụ dỗ, "Vậy thì có muốn đánh cược không? Saizon."

"Không cần thiết."

Saizon lắc đầu, hắn biết rất rõ tính cách của Bạo Chúa, tên này sẽ không bao giờ chịu thiệt thòi, nếu hắn đã tình nguyện đánh cược với mình thì lời tiên tri vừa rồi…

"Thật thú vị ..." Saizon nói, "Ta có một linh cảm kỳ lạ rằng thế giới đang phát triển theo một hướng mà ta không thể nhìn rõ."

"Thế giới này không phải luôn luôn như vậy sao?"

Bạo Chúa thờ ơ nói: "Hỗn loạn mới là vĩnh hằng, trật tự chỉ là một phép màu ngắn ngủi."

Saizon đồng ý với lời của Bạo Chúa trong im lặng, nghĩ đến đây, hắn cảm thấy hơi bất an... ngoài ra còn có cả hưng phấn khó có thể kìm nén.

"Một cuộc xáo trộn lớn nữa sắp diễn ra, Mammon."

Saizon gọi tên thật của Bạo Chúa ra, giọng điệu không chút cảm xúc, như một cỗ máy kim loại lạnh lẽo.

"Hy vọng rằng ta và ngươi vẫn còn có thể uống rượu vui vẻ bên chiếu bạc."

Bạo Chúa trông có vẻ vô cùng tự tin, nâng bình rượu bên cạnh lên gửi lời đến Saizon.

Hình ảnh trong TV bắt đầu mờ dần, sau đó bị bao phủ bởi những bông tuyết lớn. Sự hỗn loạn kéo dài tới hàng chục giây trước khi dần trở nên rõ ràng.

Con nhện sói vẫn tiến bước một cách ngoan cường, đống chân nhện rối loạn của nó đã bị gãy rất nhiều. Nó trông như một đám mây sống đang trút xuống mặt đất một cơn mưa rào màu máu.

Trên cơ thể của con nhện sói, một vết sẹo đáng sợ hằn lên trên hang ổ bằng máu thịt, như thể một người khổng lồ đã vung một thanh đại kiếm xẻ đôi mọi chướng ngại vật trên đường đi.

Lần đầu tiên, nhiều vết máu lốm đốm xuất hiện trên người hiệp sĩ bạc cao quý. Trước mặt hắn là Nhà ảo tưởng đang thở hổn hển, từng vết nứt li ti dọc mép mặt nạ để lộ một góc gương mặt khô héo của ông ta ra.

Cuộc hỗn chiến này vẫn chưa kết thúc. Vào thời khắc cực kỳ tồi tệ này, một vài bóng người xuất hiện ở rìa chiến trường, giọng nói xen lẫn chút tuyệt vọng vang lên.

"Khoan đã! Tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với cái thứ khốn kiếp này?" Con quỷ xui xẻo nhìn Nhện sói khổng lồ, sau đó ôm đầu gục xuống.

"Đằng nào cũng đến rồi... ngươi nói có đúng không?"

Bóng người đứng cạnh con quỷ xui xẻo an ủi. Nhưng mặc dù vậy, bóng người đó vẫn tóm lấy con quỷ xui xẻo để tránh hắn đào tẩu.

Amy phớt lờ cuộc trò chuyện giữa hai người. Bọn hắn miệng bên trong liền trò chuyện không ra cái gì dinh dưỡng đồ vật.

Nàng đi đến mép vách núi, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại, thoáng cái đã thấy bóng người đang đối đầu với hiệp sĩ bạc, giọng nói có chút bi thương vang lên.

"Sư phụ…"